MS545 - Chuyện con mèo dạy hải âu bay - Minh Daisy

Thứ Sáu, 24/11/2023

“Nhưng những trái tim nhỏ bé
Những trái tim của thần bay lượn -
Không khao khát gì hơn
Những cơn mưa hoang dại
Những cơn mưa mang lại luồng gió thổi
Những cơn mưa mang lại ánh mặt trời”
- Bernardo Atxaga -

Không biết là tình cờ hay hữu ý, ngày mình xách máy ảnh đi chụp ảnh bài dự thi cho tác phẩm “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” là một ngày trời u ám, với những khối mây xám xịt. Lúc mình cầm máy ảnh lên chụp là lúc những đám mây đen đang dần dần che khuất đi những tia sáng cuối ngày của hoàng hôn mới đó vẫn còn rực rỡ. Mình nghĩ thầm “Tối nay con chim hải âu bé bỏng ngày nào, Lucky, sẽ lại BAY.”

Thật lòng là mình đã khóc khi đọc đến trang cuối cùng của cuốn sách dành cho trẻ em này. Mình thấy sao nó nhẹ nhàng, thần tiên, mà hay ho, thấm thía quá đỗi. Hành trình của bốn chú mèo vùng cảng biển và chú chim hải âu non đã dạy cho mình học được cách trân trọng, quý mến và yêu thương một kẻ không giống mình. Zorba yêu Lucky bởi vì Lucky là một con chim hải âu. Lucky yêu Zorba và xem Zorba như là “Má” của nó dù hình thù hai đứa khác nhau một trời một vực.

Và mình khóc vì nhiều thứ. Khóc vì từ nay Lucky không còn ở cạnh Zorba, Einstein, Secretario, Đại Tá và Bốn Biển nữa. Nó thuộc về bầu trời. Sứ mệnh của nó là BAY. Mình khóc vì Lucky đã thực hiện được điều mà nó khát khao - đó là được bay. Mình khóc vì qua câu chuyện một con mèo mun tập cho một con hải âu non bay, mà mình tìm ra được sứ mệnh của cuộc đời mình - cũng là được “bay”. Zorba nhìn Lucky chao lượn trên bầu trời đầy bão giông đêm đó mà nói “Chỉ những kẻ thực sự dám thì mới có thể bay.” Câu nói đó như một cây kim đâm thẳng vào tâm can mình. Từ trước đến giờ mình viện đủ lý do để dừng lại trước những thử thách, trải nghiệm mới. Mình sợ. Sợ đủ thứ trên đời. Sợ mình không đủ giỏi. Sợ người khác chê bai. Sợ thất bại. Và sợ chính bản thân mình khi phải đối diện với những điều đó. Mình quên rằng "Sống không phải là chờ cho giông bão qua đi mà là học cách khiêu vũ trong mưa gió", điều mà mình đã liên tục nhắc bản thân từ năm mình 18 tuổi.

Mình hy vọng mỗi người ai cũng có thể tìm ra được sứ mệnh của cuộc đời mình là gì, và đủ dũng cảm để “bay” đến chân trời đó bất chấp mưa giông, để tìm thấy bình minh của riêng mình.

Viết bình luận