MS547 - Bố con cá gai - Phạm Trâm

Thứ Sáu, 24/11/2023

Tôi vội vàng phi thẳng ra “chỗ cũ” khi nhận được tin nhắn của thằng bạn chung phòng KTX. Xung quanh đã thưa thớt bóng người, nó ngồi một mình trên chiếc ghế đá khuất sau những hàng cây, ánh sáng vàng mờ ảo từ chiếc đèn đường len lỏi qua từ khẽ lá càng khiến cho nơi nó ngồi thêm u buồn, tăm tối.
“Sao tự nhiên hôm nay lại uống bia thế?” – Tôi dẹp những chiếc lon vào giữa và ngồi vào đầu ghế còn lại.
Nó vẫn không nói gì, ngửa đầu tựa vào thành ghế, ánh mắt đăm đăm nhìn vào khoảng trời tối đen không một vì sao kia. Cảm thấy ngồi như nó có vẻ sẽ thoải mái nên tôi cũng làm hành động tương tự và im lặng như một sự an ủi.
“Bố mày có hút thuốc không?” – Nó bỗng nhiên hỏi một chủ đề không liên quan.
“Trước kia có nhưng giờ bố tao bỏ rồi.” – Tôi nghiêng đầu nhìn nó. Nó vẫn nhìn bầu trời chăm chú như thể có nguyên một bức tranh cần khám phá trên ấy.
“Bố tao cũng thế, bố Daum cũng vậy.” – Nó cảm thán xong lại tiếp tục – “Bố mẹ mày vẫn hạnh phúc đúng không?”
“Ừ.” – Mặc dù khó hiểu nhưng tôi vẫn trả lời đúng sự thật
“Tao sống với bố từ nhỏ khi mẹ bỏ đi vì cái nghèo đói, gia đình Daum cũng thế, chỉ còn mỗi bố con Daum.” – Tôi nghe tiếng thở dài phát ra thật khẽ.
Tôi rất tò mò Daum là ai trong câu chuyện kia nhưng vẫn cố gắng kìm lại để chờ nó nói xong.
“Tao gắng học để hi vọng một tương lai tốt đẹp nhưng... bố tao mất khi tao vừa vào đại học vì lao phổi, mà tao lại không kịp về nhìn mặt lần cuối. Bố Daum cũng mất vì ung thư gan, ít ra tao còn biết, mà Daum không hề hay biết gì.” – Tôi nghe giọng nó ngắt quãng, không ổn định.
Tôi bất ngờ, vì ở chung KTX với nhau trong 4 năm đại học nhưng nó chưa bao giờ kể về gia đình cho hội bạn chúng tôi.
“Hôm nay tao vô tình gặp gia đình của mẹ. Họ thật hạnh phúc. Nhưng tao không thể giống như Daum, ngây thơ không biết gì cứ tin vào lời nói dối mà trở về bên mẹ của mình, rồi để bố một mình cô đơn khi chết đi.” – Giọng nó run rẩy – “Bố tao...Bố Daum...Những ông bố tội nghiệp...”
Tôi bật thốt lên – “Bố con Daum là ai?” – Tôi không thể chịu đựng sự tò mò thêm được nữa.
Nó uống một ngụm bia, vẫn với tư thế ngửa đầu lên trời như thế mà trả lời:
Trong sách “Bố con cá gai” ấy.
Tôi quay ngoắt sang nhìn nó đầy nghi ngờ.
Nó là đang thương xót cho ai? Bố nó hay bố Daum?

Viết bình luận