MS550 - Những là thư không gửi - Phương Trinh

Thứ Sáu, 24/11/2023

“Nhưng thà nói về những người chết để họ sống thêm một chút còn hơn là để họ chết mỗi ngày thêm một chút. Mỗi lần ta nhắc đến kỷ niệm nào đó, ta làm họ sống lại một chút, dù chỉ bằng một giọt nước mắt.”

Những lá thư không gửi mở đầu với một bức tranh màu xám ảm đảm cùng những hành động lặp lại của cậu bé Ernest. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Nhưng, vẫn mang lại cảm giác thiếu sức sống. Bỗng một ngày cô bé Victorie xuất hiện, mỗi ngày như điểm tô một màu sắc mới. Không những vậy còn mở rộng bức tranh hơn, đi sâu vào từng chi tiết hay bí mật của những câu chuyện. Cậu bé Ernest từ từ trải nghiệm những điều chưa bao giờ lần đầu tiên tạo nên cảm giác rất hồi hộp lẫn hài lòng khi theo dõi hành trình đó. Rồi cả cái cách Ernest dũng cảm bước ra ngoài thế giới rộng lớn kia, rồi từ từ đưa cả bà mình trải nghiệm cùng.

Mọi nhân vật xuất hiện đều có ý nghĩa, mỗi người lại mang một màu sắc chấm phá trên bức tranh xám xịt kia. Tính cách của các nhân vật tương trợ cho nhau một cách nhịp nhàng. Nhân vật này năng lượng bù vào chút im ắng người kia. Người phá cách thì đi với người quy củ. Mình yêu tất thảy các nhân vật trong truyện. Vì ai đều đáng yêu. Cái năng lượng của tụi con nít lúc nào cũng dễ thương trong góc nhìn của mình. Kể cả những cuộc ghen tuông, tranh giành “người yêu”. Đọc những đoạn về Victorie mang lại cho mình cảm giác tươi trẻ.

Câu chuyện kết lại với một cái kết viên mãn, mang hơi hướng của truyện cổ tích.

Viết bình luận